Thứ Ba, 24 tháng 8, 2010

Primavera P6




Primavera là sản phẩm của PPM, cùng với dự án tài chính của Oracle, nguồn nhân lực, quản lý dây chuyền cung ứng, quản lý vòng đời sản phẩm, tình báo kinh doanh, và phần mềm cơ sở hạ tầng được dự kiến sẽ cung cấp, lần đầu tiên toàn diện dự án doanh nghiệp hàng giải pháp quản lý. Giải pháp này dự kiến sẽ giúp các công ty tối ưu hóa nguồn lực và chuỗi cung ứng, giảm chi phí, quản lý thay đổi, đáp ứng ngày giao hàng, và cuối cùng đưa ra quyết định tốt hơn, tất cả bằng cách sử dụng dữ liệu thời gian thực.
Oracle Primavera P6 dự án doanh nghiệp Quản lý Khách hàng là mạnh nhất, mạnh mẽ, và dễ sử dụng giải pháp ưu tiên trên toàn cầu, quy hoạch, quản lý và thực hiện các dự án, chương trình và danh mục. Oracle Primavera P6 dự án doanh nghiệp Quản lý Danh mục đầu tư là một dự án quản lý danh mục đầu tư tích hợp (PPM) bao gồm vai trò giải pháp cụ thể chức năng để đáp ứng nhu cầu của mỗi thành viên của đội tuyển, trách nhiệm và kỹ năng. Nó cung cấp một giải pháp duy nhất để quản lý các dự án có kích thước bất kỳ, điều chỉnh theo mức độ khác nhau của phức tạp trong một dự án, quy mô và thông minh để đáp ứng nhu cầu của các vai trò khác nhau, chức năng, hoặc mức độ kỹ năng trong tổ chức của bạn và vào nhóm dự án của bạn.


QUYỀN LỢI
* Cung cấp sự pha trộn quyền chiến lược của dự án
* Kế hoạch, kế hoạch và kiểm soát các chương trình quy mô lớn và các dự án cá nhân
* Tên các pha phải chiến lược của dự án
* Số dư nguồn năng lực
* Phân bổ nguồn lực tốt nhất và tiến bộ theo dõi
* Màn hình & hình dung dự án hiệu suất so với kế hoạch
* Foster đội ngũ cộng tác
* Tích hợp với người đàn ông tài chính










Địa chỉ Download:
Part 1: http://www.mediafire.com/?fceo7oygche
Part 2: http://www.mediafire.com/?nojsz16kkad
Part 3: http://www.mediafire.com/?o95uvlfoq39
Part 4: http://www.mediafire.com/?kzxa146f4ut
Part 5: http://www.mediafire.com/?pxgpwgbzyh6
Part 6: http://www.mediafire.com/?utt90aa64m9
   Chúc các bạn thành công!

Thứ Bảy, 21 tháng 8, 2010

Vì sao Xuka lại chọn Nôbita?

 Câu chuyện lý thú xung quanh nhóm bạn của Đôrêmon, đầy tính nhân văn và giáo dục sâu sắc. Có lần, có người bạn hỏi mình vì sao Xuka lại chọn Nôbita mà không chọn Đê Khi, và nếu mình là Xuka thì sẽ chọn ai? Câu hỏi ấy rất hay và mình không muốn trả lời thật với suy nghĩ của mình, vì nhiều lý do,...
 Vì sao Xuka lại chọn Nôbita?
Lẽ nào câu chuyện lại có một kết thúc khác: Xuka không chọn Nôbita chỉ vì Nôbita là một cậu bé hậu đậu, vụng về, nhưng tốt tính?
   Người đầu tiên mà Nôbita nghĩ đến luôn là Xuka mỗi lúc cậu bé có chuyện vui hay buồn, điều đó thật đáng quý biết bao. Lẽ nào lại có một kết thúc khác ư?
  Bỏ qua tính giáo dục của câu chuyện, mình lại suy tư vài điều, chẳng biết có đồng cảm với Xuka không nhỉ? Rõ ràng Xuka thích chơi với Đêkhi hơn là Nôbita. Ngoài sự nể phục của cô bé đối với Đêkhi, cô còn có tình cảm dành riêng cho cậu ấy nữa. Nhưng, Đêkhi có biết điều đó hay không? Nếu cô bé thực sự có được sự lựa chọn một cách công bằng giữa hai người: Đê khi và Nôbita, cô bé sẽ chọn ai?

  Vì sao Xuka chọn Nôbita?
 Xét về mặt tích cực: có thể cô bé đã chọn Nôbita vì cô luôn nằm ở vị trí đầu tiên trong tim cậu bé. Cậu ấy là người cô có thể tin tưởng và có thể sống một cuộc sống bình dị nhưng hạnh phúc.
 Xét về mặt tiêu cực: có thể đối với Đêkhi, cô chỉ là cái bóng và cô không có quyền lựa chọn Đêkhi. Đêkhi là một người tốt, thông minh, đẹp trai,...và chẳng có tính xấu nào cả nhưng vì Đêkhi không chọn cô, biết làm sao được nhỉ?
Người ta đã làm một cái thí nghiệm kín thế này:
Cho hai anh giáo sư với hai phong cách khác hẳn nhau cùng làm một bài toán:
+ Anh thứ nhất giải rất nhanh, rồi từ tốn đặt bài giải xuống đi về
+ Anh thứ 2 giải xong, cũng rất nhanh, vui quá đập vỡ một cốc nước rồi đặt bài giải xuống
Khi lấy phiếu thăm dò trên 100 người, xem ai được quý hơn, kết quả là ông thứ 2. Đây là một thí nghiệm kinh điển của tâm lý học hiện đại. Cũng tựa như Nobita với Dekhi, anh Dekhi vuông vức, mô phạm quá, thích hợp làm thần tượng hơn là người yêu, còn chú Nobita hơi vụng, có tật song trông nó giống người hơn, thật hơn cho nên dễ gần hơn chứ làm gì có cái gì phải chọn lựa ở đây.
Câu chuyện dành cho trẻ con, tưởng chừng như đơn giản nhưng cũng lắm điều để bàn,...huống chi trong đời sống thật của chúng ta. Đôi lúc, tưởng rằng con người ta luôn có sự lựa chọn cho tương lai và hạnh phúc của mình, nhưng thực tế thì không hẳn vậy. Dường như có sẵn con đường trước mắt, dù rất mờ ảo nhưng ta không thể không đi trên con đường ấy! Có nổ lực lắm thì cũng thay đổi chút ít nhưng không thể thay đổi lộ trình, có lẽ vậy!

Thời thế

Cầm tấm bằng tốt nghiệp trên tay, tôi vui mừng và phấn khởi biết bao.Thế là những ngày tháng sinh viên đã qua.Bắt đầu từ đây tôi có thể tự mình nuôi sống bản thân mà không cần sự trợ cấp của gia đình nữa.Tôi vội vàng bắt xe về quê để chia vui cùng gia đình.Ba mẹ tôi cũng vui lắm,tối đó họ đã làm bữa cơm liên hoan mời mọi người trong họ tới chung vui.
Bằng lòng nhiệt huyết yêu nghề tôi luôn tin rằng mình có thể tìm được một vị trí thích hợp để phát huy khả năng của mình.Thế nhưng những ngày tháng sau đó là chuỗi ngày gian nan.Cầm tấm bằng đi xin việc, đến nơi nào cũng nhận được cái lắc đầu đầy ẩn ý.Gia đình tôi có nhờ mấy người quen hỏi giúp và câu trả lời luôn có đóng mở ngoặc đi kèm là “tiền”. Với số tiền khá là lớn bốn mươi triệu đến năm mươi triệu để có một chân trong bệnh viện nhưng chỉ là giúp việc linh tinh thôi. Gia đình tôi không thể có đủ khả năng chạy số tiền lớn như thế hơn nữa bố mẹ lo cho anh em tôi ăn học như thế này là quá vất bây giờ lại lo thêm khoản này chắc ba mẹ sẽ suy sụp mất.Nghĩ thế nên tôi không còn hy vọng vào những bệnh viện như thế nữa và tôi bắt đầu có ý định xin việc ở quê. Không ngờ xin việc ở quê cũng khó, tôi chẳng có ai thân thích làm trong xã để liên hệ,tương lai thật là mù mịt.
Hai tháng rồi ba tháng tôi bắt đầu cảm thấy chán nản.Bực bội nhất vẫn là những lời nói khó nghe của mấy người hàng xóm “ối giời ,học cũng để làm gì rồi cũng phải về làm ruộng mà coi” hay “thế mà khoe là bằng khá có giỏi thì cũng chả ăn ai”.Tôi ái ngại vô cùng sợ ra ngoài gặp hàng xóm sẽ có nhiều câu hỏi khó chịu,vì thế nên tôi phần đa tránh mặt họ và suốt ngày ngồi lì trong nhà.
Tối hôm đó không khí thật ngột ngạt, tôi không thể chịu đựng được nữa và quyết định ra ngoài chơi,vừa bước xuống cổng làng thằng bạn chí cốt từ thuở chăn trâu kêu lên: -Ái chà, tao tưởng mày đang ở nhà tu hành đắc đạo sao cũng biết đường ra đây à?
Mặc kệ lời khiêu khích của nó tôi đáp lại: -Ừ tao tu thành chính quả rồi giờ muốn đi hưởng hương thơm trái ngọt của trần gian có được không? Thế là cả bọn cười vang lên ,cùng rủ nhau đi nhậu.Trong lúc say tôi loáng thoáng nghe thấy chúng nó nói về một nàng nào đó,chắc nàng phải xinh lắm thì mới làm tiêu điểm của chúng nó. Hôm sau vì tò mò tôi theo mấy đứa bạn đến nhà nàng chơi,cái kiểu đi chơi này ở quê gọi vui là đi “tán gái”.Vừa đến cổng nhà nàng mấy thằng bạn vội vàng xuống tắt máy,chỉnh chu quần áo,một thằng nói với tôi: -Vào trong đó mày phải tháo giầy từ ngoài bậc thềm nhé! Tôi “ừ ” một tiếng rồi lững thững theo sau.Nhà nàng thật khang trang, đầy đủ tiện nghi.Tiếp đám bạn là đứa em trai của nàng, tôi hồi hộp chờ xem mặt nàng. Một lúc sau nàng cũng xuất hiện.Thật là khác với tưởng tượng, tôi nghĩ mình bị hoa mắt thì phải, chắc chắn là nàng đẹp lắm mà vì thế mới có nhiều người theo đuổi nhưng nàng trước mặt tôi rất đỗi bình thường và tôi không có cảm tình đặc biệt gì cả.Chờ buổi nói chuyện kết thúc,vừa ra cổng tôi vội nói với thằng bạn: -Mày à có phải tao có vấn đề không?Tao thấy nàng đâu có “tuyệt” như chúng mày nói?
Nghe đến đó thằng bạn phì cười: -Đúng đấy, đầu mày có vấn đề đấy,ngoài chữ ra thì còn biết gì nữa. Thế là suốt dọc đường đi thằng bạn kể về nàng cho tôi nghe.Hoá ra nàng “tuyệt” là vì bố nàng làm “to” ở xã và ông còn hứa ai cưới con gái , ông sẽ cho một xuất đất ở mặt đường. Thật là may mắn cho hai người con rể trước đã được hưởng thụ ít nhiều từ ông bố vợ này.Thế nên nàng là ao ước, là tâm điểm của đám bạn trong xã.
Mấy buổi tối sau tôi cũng theo đám bạn đến nhà nàng chơi,mục đích cũng chỉ muốn hỏi tin tức về công việc ở xã từ bố nàng mà thôi .Chẳng hiểu vì sao sau mấy lần đó cả nàng và bố nàng rất quý tôi rồi họ cho người sang đánh tiếng với gia đình là nếu hai đứa thành đôi ông sẽ lo việc,lo nhà cửa đàng hoàng cho tôi.Nghe xong tôi tức tối vô cùng nghĩ rằng ông quá coi thường mình,hơn nữa tôi là một đấng nam nhi” đầu đội trời chân đạp đất” sao phải quỵ luỵ như thế,tôi phản đối ra mặt . Tối đó tôi đã gọi điện cho người yêu,kể lại câu chuyện buồn cười này,nghe xong cô ấy chỉ im lặng. Hôm sau cô ấy nhắn tin cho tôi nói rằng “nếu anh coi trọng sự nghiệp hơn thì em không có ý kiến gì,còn nếu anh coi trọng tình yêu thì xin anh đừng làm thế” . Đúng là người bạn tri kỉ ,lúc nào cô ấy cũng có hai con đường để tôi lựa chọn,cô ấy rất tôn trọng quyết định của tôi.
Bốn tháng rồi năm tháng tôi vẫn là kẻ thất nghiệp,tôi đã đi tìm việc khác để làm nhưng không có công việc nào phù hợp cả.Niềm đam mê cháy bỏng trong tôi dần bị dập tắt.Tôi lại trở về con số không”không niềm tin,không hy vọng”.Chán nản,thất vọng, trong tôi bắt đầu dao động và có sự so sánh nếu lấy nàng tôi sẽ có tất cả: nhà cửa,công việc còn tình yêu…Cứ thế mấy ngày tôi sống trong sự rằng co ghê gớm.Họ hàng của tôi biết chuyện, hết người này đến người kia đến tác hợp cho tôi và nàng,giờ ngay cả ba mẹ cũng lên tiếng và khuyên tôi ”trên đời này chẳng có thứ gì là toàn vẹn cả.Thôi thì tính cái việc trước mắt đã,sau khi thành vợ chồng hai con sẽ nảy sinh tình cảm thôi,giống như ba mẹ ngày trước …”
Cuối cùng tôi cũng mềm lòng trước những lời khuyên đó.Tôi tặc lưỡi cho qua và nghĩ rằng biết đâu lời nói của mẹ lại đúng.Hơn nữa bao nhiêu công sức tôi ăn học chẳng nhẽ đều đổ xuống sông xuống biển sao,niềm đam mê nghề nghiệp vẫn luôn âm ỉ trong tôi, nó là động lực để tôi cố gắng học tập tốt mà. Dẫu biết rằng từ đây tôi là kẻ chẳng ra gì-một là kẻ bạc tình-hai là kẻ dẫm đạp lên chính lí tưởng sống của mình. Thế là một đám cưới tưng bừng được tổ chức, đúng như lời hứa của ông bố vợ sau khi cưới xong tôi đã có việc làm ở một trạm y tế và có một ngôi nhà khang trang ở mặt đường, rất nhiều bạn bè đã phải ghen tị với tôi.
Nhân vật “tôi” trong chuyện chính là K-đứa bạn học cùng trường trước đây với tôi.Trong một lần ghé qua Hà Nội chơi nó đã kể cho tôi nghe.K là một đứa khá đẹp trai, sống có lí tưởng tràn đầy nhiệt huyết trong cuộc sống.Vì tò mò muốn biết câu chuyện diễn tiếp ra như thế nào tôi hỏi nó:  -Thế bây giờ mày và nàng sống có hạnh phúc không?
Nó ngồi im không có biểu hiện gì.
Tôi hỏi tiếp: -Thế còn người yêu của mày thì sao? -Tao đã phụ cô ấy,ngày tao cưới, cô ấy đã khóc rất nhiều,cô ấy bảo hy vọng tao sẽ không hối hận về sự lựa chọn này.
Nhìn bộ mặt buồn rầu của nó,tôi tếu vui: -Nghe chuyện của mày cứ như trong phim ấy,tao ngưỡng mộ mày lắm,là một sinh viên mới ra trường mà mày đã có tất cả: nhà cửa,công việc lại được cả vợ nữa chứ, đúng là một kỳ tích.
Nó cười buồn, đáp lại là một câu nói gọn lỏn”Thời thế mà” Tôi không hiểu về câu trả lời này lắm nhưng vì nó đang vội nên tôi không kịp hỏi. Thực sự khi nghe xong câu chuyện của nó tôi hơi buồn,không phải buồn cho Khánh mà buồn cho tương lai những sinh viên nghèo như chúng tôi.Và tôi chợt chạnh lòng, không biết quê tôi có tồn tại những chuyện như thế này không nhỉ?
(Theo các bạn “thời thế “ ở đây nghĩa là gì? Thời thế có liên quan gì đến cuộc đời của Khánh không? Nếu bạn là Khánh bạn có chọn theo con đường đi này không? Bạn thấy câu chuyện này nghe quen không?)

Lọ lem Đông Thôn!

-Mẹ ơi,thế sau này chàng hoàng tử có đến được với nàng Lọ Lem không ạ!
-Ừ,sau bao nhiêu khó khăn cuối cùng thì chàng hoàng tử cũng đến được với nàng Lọ Lem con ạ!

Đó là câu chuyện cổ tích cuối cùng mà mẹ kể cho Lọ Lem nghe. Bà đột ngột qua đời ngay sau đêm đó, khi ấy Lọ Lem vừa tròn 5 tuổi, cô bé còn quá nhỏ để hiểu được nỗi mất mát này.Tối đến cô bé thường đòi mẹ, để dỗ dành đứa em gái nhỏ tội nghiệp người chị gái lúc nào cũng lấy lí do nói dối và bắt đầu nhồi nhét vào tâm hồn non nớt ấy bằng những câu chuyện cổ tích ngày xửa ngày xưa có một chàng hoàng tử và nàng công chúa…Năm tháng trôi đi cô bé đã hiểu vì sao mẹ không trở về nữa.

Mất mẹ cha là chỗ dựa duy nhất của 2 chị em, hiểu nỗi thấu khổ ” cảnh gà trống nuôi con” ông quyết định lấy vợ hai, do công việc buộc ông xa nhà vì vậy ông chuyển hẳn lên nhà vợ ở để lại ngôi nhà cùng 2 chị em và một người mẹ già.
Người bà thương 2 chị em lắm ,lúc nào cũng dành dụm những thứ ngon nhất cho cháu mình nhất là Lọ Lem,cô còn quá nhỏ còn chưa hết biết mùi vị thế nào là tình thương ấm áp của cha mẹ. Lọ Lem được bà và chị nuôi cho ăn học đàng hoàng như bao bạn bè khác thế nhưng lúc nào cô bé cũng u sầu, cô thèm khát có cha có mẹ bên cạnh biết từng nào.

Trăng vào rằm là đẹp nhất, ánh trăng tròn trịa ,lung linh, huyền ảo, Lọ Lem
thích lắm:”có phải là mẹ không nhỉ, sao đẹp và giống gương mặt tròn trịa của mẹ thế” Lọ Lem tự nhủ. Cứ thế cô bé nằm ngắm cả đêm, dường như có một bàn tay vô hình đang khẽ vuốt tóc , đang thủ thỉ bên tai những lời yêu thương và rồi cô bé chìm trong giấc ngủ.

Cuộc đời thật khéo trớ trêu, năm Lọ Lem lên 10 tuổi thì bà cũng bỏ 2 chị em mà đi. Cô bé đã khóc cạn cả nước mắt và nghĩ “không ai bất hạnh hơn mình” .Lần lượt những người thân ra đi để lại 2 chị em đơn côi trong căn nhà lạnh lẽo. Từ đó 2 chị em về sống cùng với người cô ruột, cứ nghĩ từ giờ họ sẽ mãi là gia đình không có gì chia cắt nổi .Nhưng ông trời thật là độc ác lại một lần nữa bắt mất người thân duy nhất,người cô ruột hết mức yêu thương đã đột ngột qua đời vì căn bệnh hiểm nghèo.”Không thể khóc thêm lần nữa” Lọ Lem đứng bất động trơ như tượng gỗ , không nhỏ một giọt nước mắt nào có lẽ tâm hồn nhỏ bé đã chai sạn mất rồi. Ngày đưa tang bà cũng là ngày trời mưa tầm tã, trước mộ bà, Lọ Lem cứ đứng và đứng mãi.

Một năm rồi hai năm Lọ Lem mới lấy lại được thăng bằng cuộc sống, nhiều lúc cô nghĩ rằng”hay là mình chết đi, như thế sẽ không phải chịu đau khổ nữa”. Nhưng chết rồi chị sẽ sống với ai đây? Thế là cô bé lại kiên cường sống tiếp. Cô nghĩ “nếu ông trời càng trêu cô thì cô càng phải chứng minh, mình không phải là người dễ đầu hàng”. Cứ thế 2 chị em sống dựa vào nhau, Lọ Lem một chiều đi học, một chiều về phụ giúp chị làm việc, lúc nào cô bé cũng trong tình trạng vội vàng ,lem luốc khi tới trường giống y như cô bé Lọ Lem trong chuyện cổ tích.

Thấm thoát, Lọ Lem cũng đã học xong lớp 12, ước mơ trở thành cô giáo luôn thôi thúc cô học thật tốt và cô đã tốt nghiệp loại khá. Năm đó chị gái cô tròn 22 tuổi, người ta bảo” con gái có thì” chị cô không thể ở mãi như thế với cô được. Rồi chị lấy chồng, giờ lại một mình Lọ Lem cô đơn trong căn nhà trống rỗng. 

Lại một đêm trăng rằm thật sáng, cô bé cứ tha thẩn bước đi trên đường suy nghĩ về tương lai”mình sẽ làm gì và đi đâu bây giờ”. Bỗng có tiếng nói vang vọng đằng sau:

-Này cô bé đã khuya rồi sao không về ngủ?

-Em …em. Lọ Lem bối dối và ngập ngừng không biết trả lời sao.

Người hỏi là một thanh niên, một cán bộ trẻ của thôn ,nhanh nhẹn , hoạt bát, đa tài và được rất nhiều cô gái ngưỡng mộ. Đêm đó anh đã giúp Lọ Lem tìm lại chính mình, anh thuyết phục và động viên cô bé rất nhiều.

Năm sau Lọ Lem quyết định thi đại học, thật không ngờ cô đã đỗ, đúng như nguyện vọng của mình : một cô giáo dạy văn. Cô vừa đi học vừa tự kiếm sống để trang trải cho cuộc sống, với 4 năm đại học cô đều đạt học bổng và giờ đây quan trọng hơn hết là cô đã tìm được chỗ dựa vững chắc nhất cho cuộc đời mình đó là “chàng hoàng tử” người giúp cô lột bỏ bộ mặt lọ lem, chàng hoàng tử đã mang lại hạnh phúc cho Lọ Lem, tình yêu của họ ngày càng bền vững ,một đám cưới tưng bừng đang chào đón họ.

Thế là nàng Lọ Lem sắt đá chịu bao đau khổ nay trở thành niềm mơ ước của nhiều người: xinh đẹp , giỏi giang và có được chàng hoảng tử như mong đợi. Thật đáng khâm phục.


(Câu chuyện dựa trên những tình tiết có thật của cuộc đời một con người
trong làng, đôi chỗ có tình tiết hư cấu.Đố các bạn biết nhân vật Lọ Lem này là ai?)

Thứ Ba, 3 tháng 8, 2010

Bản Kiểm điểm gửi vợ!!!

    Bà xã “đại nhân” yêu quý!

Vâng theo ý chỉ của em, anh đã tự kiểm điểm mình bằng cách ngủ ở salon phòng khách trong vòng 1 tiếng, 43 phút, 07 giây, uống hết một ly nước lọc, đi vệ sinh một lần, không hề hút thuốc. Những điều kể trên hoàn toàn đúng với sự thật, anh không dám nói sai, kính mong em xem xét. Dưới đây anh xin gửi kèm “Bản kiểm điểm” của anh, chỗ nào chưa rõ hoặc chưa thoả đáng hai ta có thể thương lượng giải quyết.
Sau 3 tháng bước vào cuộc sống hôn nhân, anh nhận thấy đồng chí vợ là một người thuỳ mị, dịu dàng, vừa có tài vừa có đức lại thông minh, chịu thương chịu khó, thực sự là một người vợ tốt đến mức không thể tốt hơn. Trong khi cái ông chồng là anh đây thì ương bướng, lông bông, mỗi hành vi cử chỉ đều có rất nhiều điểm cần phải xem xét lại.
Dưới đây là những phân tích của bản thân anh về những thói xấu của mình, kính trình lãnh đạo em phê duyệt:

1. Sự việc hôm qua là lỗi ở anh. Món thịt kho tàu của vợ tuy có hơi mặn nhưng rất thơm ngon, vừa miệng. Khuyết điểm đã rõ không thể che giấu, anh không nên trách vợ vì đã lãng phí muối. Anh cầu toàn và góp ý với vợ như thế hoàn toàn là do có sự ẩn chứa một lòng đố kị, ghen ghét. Tuy nhiên việc cho thêm chút nước vào món thịt là hoàn toàn có thể.

2. Khi em nói là thích Lục Nghị, đáng lẽ anh không nên phát ngôn bừa bãi là anh thích Lương Vịnh Kỳ khiến em hai ngày không thèm đếm xỉa đến anh, điều đó làm anh vô cùng đau khổ. Nghĩ kỹ ra, câu trả lời của anh đúng là không ổn chút nào bởi lẽ sự đa tình của em chỉ giới hạn ở trong Trung Quốc đại lục còn anh lại nhào đến tận Đài Loan và Hongkong xa xôi, thôi anh thích Châu Tấn cũng được.

3. Em thích nhìn anh chàng Lee Jung Jin trong các bộ phim tình cảm của Hàn Quốc, đáng lẽ anh không nên tìm mọi cách để phá rối, em có so sánh anh với anh ta anh cũng không nên cự nự hay có ý kiến phản đối bởi vì ngay đến anh chàng kia cũng không hề có ý kiến cơ mà, vì sao anh lại phải làm thế?

4. Đám cưới người bạn vào hôm thứ 7, anh nói là phải họp, không biết có đi được không. Em đã chuẩn bị sẵn hai phong bì khác nhau, một cái 100 và một cái 200. Cuối cùng anh lại không đi được còn em thì không cẩn thận đã đưa nhầm cái phong bì dày hơn. Em yêu, lẽ ra anh không được cười em, em đã làm rất tốt mọi việc rồi, nếu đổi lại là anh có lẽ anh còn đưa luôn hai cái cùng một lúc ấy chứ.

5. Em cắt tóc ngắn, em hỏi anh có đẹp không, anh bảo đẹp, em rất vui. Em tiến thêm bước nữa để kiểm nghiệm, hỏi xem đẹp thế nào, anh bảo ừ thì cũng được. Em chất vấn đến cùng, tóm lại là có đẹp không, anh trả lời không đẹp bằng lúc trước khiến em vô cùng buồn bã. Đó là lỗi ở anh, lần sau trong những trường hợp tương tự anh sẽ luôn lấy câu trả lời đầu tiên làm chuẩn.

6. Em lên mạng làm quen được với rất nhiều bạn bè “ưu tú”, trong một lúc mà nào là thư từ qua lại, nào là ảnh đẹp cùng sẻ chia, lúc ấy đáng ra anh không nên dùng mấy cái tin trên báo để đả kích em, thế nhưng thực sự anh thấy cái ảnh em mặc váy trắng ấy không đẹp, cái ảnh em mặc áo sơ-mi cao cổ đẹp hơn vì bên cạnh có anh làm vệ sĩ, trông cũng phong độ đấy chứ.

7. Hôm đi thăm đứa cháu con nhà chị gái em, lúc về em thảo luận với anh xem sau này ai sẽ là người giặt tã cho con; rõ ràng là anh không nên đùn đẩy trách nhiệm khiến em phải giận. Nhưng em yêu ơi, nhiệm vụ này còn xa vời lắm, sao mình không thảo luận xem ai sẽ có trách nhiệm sinh con? Không biết nhà người ta ai là người sinh con em nhỉ?

8. Em phê bình anh tất cởi ra hay vứt lung tung, lẽ ra anh không nên vu cáo ngược lại rằng em thì sách chỗ nào cũng có vì dù sao thì tất cũng hôi còn sách thì lại thơm.

9. Khi em mời bạn gái ăn McDonal, anh không nên thò chân xuống gầm bàn đá trộm vào chân cô ấy khiến em nổi giận lôi đình, nhưng em ơi cô ta giẫm hỏng đôi giày của anh sao em không để ý.

10. Khi em nói tướng mạo anh chẳng ra làm sao, không xinh đẹp như em, đáng lẽ anh không nên chống chế một cách ngoan cố, em nói rất đúng, chứng cứ rất xác thực, người mù có thể làm chứng về điều này.
11. Lúc anh xuống nhà đổ rác quay lên, em vây lấy anh, đi vài vòng quanh người anh và hỏi anh đã hút mấy điếu thuốc, anh bảo 1 làm em nổi giận đùng đùng. Em yêu, anh thực sự không biết mũi của em lại nhạy cảm đến vậy, kỳ thực là anh đã hút hai điếu thuốc.
Bà xã à!

Anh biết em luôn là người phụ nữ bao dung độ lượng, lương thiện và hiểu biết, hy vọng em có thể tha thứ cho anh, cho anh cơ hội sửa chữa khuyết điểm để làm lại cuộc đời. Vì một gia đình hạnh phúc, tiện đây anh mạo muội đề nghị với em một vài điểm nhỏ như sau:

1. Đừng bao giờ chỉ vào tivi và nói rằng anh chàng đẹp trai trong đó rất giống người yêu cũ của em. Lần đầu tiên em tiếp xúc với con trai ở cự ly gần là trong buổi khiêu vũ hồi học đại học năm thứ 2, em lúng túng đến nỗi dẫm cả vào chân người ta. Thật tiếc đó không phải là anh!

2. Em đừng đột nhiên nổi hứng mỗi khi đi shopping. Nếu muốn mua một cái máy giã tỏi sao em không nghĩ rằng anh đây cũng là một cái máy tốt mà lại rất kinh tế?

3. Khi ăn cơm em luôn chê anh ăn ít, khi chụp ảnh lại kêu anh béo quá, điều này khiến anh thực sự bối rối em yêu ạ.

4. Đừng đặt ra cho anh những câu hỏi hóc búa, quái đản để thử tài phản ứng nhanh của anh vì như thế anh sẽ bị lẫn lộn về logic.

5. Đừng kể chuyện cười lúc anh đang xem phim chiến sự lại còn bắt anh phải cười, nếu không thì em sẽ giận.

Những điều vừa nêu xin được bà xã “đại nhân” minh xét!

Nhắc nhở hữu nghị: Đêm qua trong phòng ngủ anh phát hiện có sự xuất hiện của nhện, nếu cần sự giúp đỡ xin em liên hệ tới ghế sa-lon số 1 thuộc tổ hợp sa-lon trong khu vực nghỉ ngơi ở phía Tây phòng khách, anh xin được hết lòng phục vụ em.

Thứ Hai, 2 tháng 8, 2010

Kĩ sư xây dựng!



Anh sẽ là kĩ sư xây dựng 

Là cuộc đời gắn liền với xi măng

Và cốt thép bê tông đêm dài vắng lặng 

Có nghĩa là vắng mặt quanh năm

Mùng 8 tháng 3 không vui cùng em được 

20 tháng 10 em sẽ buồn hơn trước 

14 tháng 2 sẽ mình em lẻ bước 

Bởi vì anh đang theo bước công trình 

Ngày sinh nhật em sẽ phải 1 mình 

Với ngọn nến lẻ loi cô độc 

Bánh ga tô sẽ không còn vị ngọt 

Và hoa hồng sẽ chẳng thể trao tay 

Nếu yêu anh em sẽ có những ngày 

Phải một mình đợi chờ trong hy vọng 

Thứ 7 cuối tuần ngập ngừng đứng ngóng 

Dù biết rằng anh sẽ chẳng về đâu 

Một mình em sẽ phải đương đâu 

Với những khó khăn vùi mình trong cuộc sống 

Phải khóc thầm những đêm ác mộng 

Bởi vì anh đang theo bước công trình 

Rồi em sẽ hoảng hốt giật mình 

Nghe tin báo công trình anh gặp lũ 

Em sẽ có những đêm không ngủ 

Nếu nhớ anh tóc em sẽ bạc nhanh 

Và những nếp nhăn trên trán em sẽ có

Em sẽ phải 1 mình nuôi con nhỏ 

Chăm bố mẹ già những lúc nắng mưa

Phải làm ngơ trước nhưng gã trêu đùa 

Đế giữ trọn tấm lòng chung thuỷ 

Anh ước gì đó chỉ là mơ nhỉ 

Bởi vì anh chẳng muốn để em buồn 

Thông cảm cho anh lúc phải vắng nhà luôn 

Bởi vì anh là kĩ sư xây dựng.