Phải cảm ơn ai đây, trái đất, vũ trụ hay thượng đế, ông trời và tổ tiên đã chọn nơi này cho ta một đất nước quê hương mỗi năm có bốn mùa rõ
rệt, nhất là Hà Nội, nắng thì nắng thật, thu thì thu thật và mùa đồng là niềm
trữ tình đầy hoài niệm đời người, cả khi ta ở giữa làn gió tái tê thổi qua mái
nhà ta hay ta lang bạt về miền nào hun hút chân trời góc bể...
Đợt không khí lạnh về mang theo hơi hướng của một mùa đông Hà Nội sắp bắt đầu. Thu còn chần chừ, vấn vương chia tay trong hương cốm man mát, hương hoa sữa nồng nàn, ngây ngất phố, trong màu nắng vàng
tươi như mật ong. Đông ngập ngừng với những cơn gió mùa đông bắc đầu tiên, lẫn
vào từng cơn mưa, mưa lá bay đầy trời, kéo theo cái lạnh của khoảnh khắc giao
mùa, vừa đủ cho những đôi tình nhân tìm hơi ấm tay trong tay bên nhau.
Lập Đông, Hà Nội có gam màu và hương vị say đắm là lạ. Màu vàng, đỏ của nắng, của lá cây, hương phố tỏa ra từ những hàng quà mùa Đông dọc vỉa hè… Không ồn ào náo nhiệt như mùa Hè, không nồng nàn say đắm
như mùa Thu, không tươi trẻ đầy sức sống như mùa Xuân, Đông Hà Nội mang chút lạnh
lùng nghiêm nghị nhưng cũng không kém phần đáng yêu và duyên dáng giống như những
nàng thiếu nữ Hà Nội vậy.
Hồ Gươm ngày Đông, mặt nước phẳng lặng, soi
bóng Tháp Rùa cổ kính và những cành cây khẳng khiu, trụi lá. Lá đã theo gió đi
cùng mùa Thu, dành lại cành trơ khấc cho mùa Đông.
Nắng không đủ rực rỡ, chỉ vừa đủ để làm hồng
đôi má của ai đó. Những con đường với những rặng cây đang thay sắc lá. Thỉnh
thoảng vài chiếc lá còn sót, rơi xuống trông giống như một vạt nắng vàng lấp lửng
giữa khoảng không. Những chùm quả bàng chín vàng ửng, treo lủng lẳng trên cành,
những bông hoa điệp còn vương lại, những cành cây cơm nguội rung rinh trong gió
có vẻ như không muốn rời đi theo mùa, làm cho cái màu xám đặc trưng của mùa
Đông được giảm bớt. Nhờ đó ta vẫn thấy ấm áp trong cái lạnh của gió, của không
khí khi bắt gặp Đông trên phố.
“…Hà Nội mùa này chiều không buông nắng
Phố vắng nghiêng nghiêng cành cây khô
Quán cóc liêu xiêu một câu thơ
Hồ Tây, Hồ Tây tím
Hồ Tây sương phủ mờ, con đường Cổ Ngư hôm nay
dường như cũng có chút khác lạ. Rộng hơn, lạnh hơn, không còn những đôi tình
nhân sóng sánh bên nhau dạo bước dưới nắng chiều. “…Đường Cổ Ngư xưa chầm chậm
bước ta về…”.
Hà Nội Đông về còn quyến rũ lòng người bởi những món ăn rất riêng. Đó là ngô nướng
...quẩy nóng chiên giòn...
và bên những bát ốc nóng, uống rượu trong hơi men,bạn bè xích lại gần nhau nói đủ thứ chuyện, những con ốc như kéo gần khoảng cách mỗi người
Cứ vẩn vơ, mơ màng với cây, với lá, với quà
phố Hà Nội trong cái lạnh ngọt ngào còn vương chút thu, dạo bước qua những con
đường lá rụng ngập đầy lối đi, dễ khiến hồn ta bay bổng theo từng cơn gió. Đông
ơi, chào mi nhé. Mi về đây để ta có thể diện những chiếc khăn len ấm áp, để ta
có thể thưởng thức một tách cafe nóng trong quán quen, để ta có thể hít hà cái
lạnh giá của sương sớm…
Thi thoảng ta tự tạo cho mình cảm giác nhớ, để
lại được mơ màng trong những dư âm cùng giá rét, nơi biến ta thành kẻ mộng mị sống
cùng kí ức với niềm dấu yêu dành cho Hà Nội. Hà Nội mùa Đông với mái ngói rêu
phong, với cây bàng trụi lá thân sẫm trong sương mờ. Hà Nội mùa Đông với thấp
thoáng phố xá ánh đèn, quán cóc vỉa hè, tiếng rao vẳng phố khuya…để lại từng nỗi
niềm yêu thương mong nhớ hoài cảm.
Và ta thấy lòng chùng xuống như khi nghe một giai điệu quen thuộc và vọng
trong ta một khúc ca Hà Nội phố:
“Em ơi Hà Nội phố
Ta còn em mùi Hoàng Lan
Ta còn em mùi hoa sữa
Con đường vắng rì rào cơn mưa nhỏ
Ai đó chờ ai tóc xõa vai mềm
Ta còn em cây bàng mồ côi mùa đông
Ta còn em góc phố mồ côi mùa đông…”
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét