Thứ Bảy, 21 tháng 8, 2010

Thời thế

Cầm tấm bằng tốt nghiệp trên tay, tôi vui mừng và phấn khởi biết bao.Thế là những ngày tháng sinh viên đã qua.Bắt đầu từ đây tôi có thể tự mình nuôi sống bản thân mà không cần sự trợ cấp của gia đình nữa.Tôi vội vàng bắt xe về quê để chia vui cùng gia đình.Ba mẹ tôi cũng vui lắm,tối đó họ đã làm bữa cơm liên hoan mời mọi người trong họ tới chung vui.
Bằng lòng nhiệt huyết yêu nghề tôi luôn tin rằng mình có thể tìm được một vị trí thích hợp để phát huy khả năng của mình.Thế nhưng những ngày tháng sau đó là chuỗi ngày gian nan.Cầm tấm bằng đi xin việc, đến nơi nào cũng nhận được cái lắc đầu đầy ẩn ý.Gia đình tôi có nhờ mấy người quen hỏi giúp và câu trả lời luôn có đóng mở ngoặc đi kèm là “tiền”. Với số tiền khá là lớn bốn mươi triệu đến năm mươi triệu để có một chân trong bệnh viện nhưng chỉ là giúp việc linh tinh thôi. Gia đình tôi không thể có đủ khả năng chạy số tiền lớn như thế hơn nữa bố mẹ lo cho anh em tôi ăn học như thế này là quá vất bây giờ lại lo thêm khoản này chắc ba mẹ sẽ suy sụp mất.Nghĩ thế nên tôi không còn hy vọng vào những bệnh viện như thế nữa và tôi bắt đầu có ý định xin việc ở quê. Không ngờ xin việc ở quê cũng khó, tôi chẳng có ai thân thích làm trong xã để liên hệ,tương lai thật là mù mịt.
Hai tháng rồi ba tháng tôi bắt đầu cảm thấy chán nản.Bực bội nhất vẫn là những lời nói khó nghe của mấy người hàng xóm “ối giời ,học cũng để làm gì rồi cũng phải về làm ruộng mà coi” hay “thế mà khoe là bằng khá có giỏi thì cũng chả ăn ai”.Tôi ái ngại vô cùng sợ ra ngoài gặp hàng xóm sẽ có nhiều câu hỏi khó chịu,vì thế nên tôi phần đa tránh mặt họ và suốt ngày ngồi lì trong nhà.
Tối hôm đó không khí thật ngột ngạt, tôi không thể chịu đựng được nữa và quyết định ra ngoài chơi,vừa bước xuống cổng làng thằng bạn chí cốt từ thuở chăn trâu kêu lên: -Ái chà, tao tưởng mày đang ở nhà tu hành đắc đạo sao cũng biết đường ra đây à?
Mặc kệ lời khiêu khích của nó tôi đáp lại: -Ừ tao tu thành chính quả rồi giờ muốn đi hưởng hương thơm trái ngọt của trần gian có được không? Thế là cả bọn cười vang lên ,cùng rủ nhau đi nhậu.Trong lúc say tôi loáng thoáng nghe thấy chúng nó nói về một nàng nào đó,chắc nàng phải xinh lắm thì mới làm tiêu điểm của chúng nó. Hôm sau vì tò mò tôi theo mấy đứa bạn đến nhà nàng chơi,cái kiểu đi chơi này ở quê gọi vui là đi “tán gái”.Vừa đến cổng nhà nàng mấy thằng bạn vội vàng xuống tắt máy,chỉnh chu quần áo,một thằng nói với tôi: -Vào trong đó mày phải tháo giầy từ ngoài bậc thềm nhé! Tôi “ừ ” một tiếng rồi lững thững theo sau.Nhà nàng thật khang trang, đầy đủ tiện nghi.Tiếp đám bạn là đứa em trai của nàng, tôi hồi hộp chờ xem mặt nàng. Một lúc sau nàng cũng xuất hiện.Thật là khác với tưởng tượng, tôi nghĩ mình bị hoa mắt thì phải, chắc chắn là nàng đẹp lắm mà vì thế mới có nhiều người theo đuổi nhưng nàng trước mặt tôi rất đỗi bình thường và tôi không có cảm tình đặc biệt gì cả.Chờ buổi nói chuyện kết thúc,vừa ra cổng tôi vội nói với thằng bạn: -Mày à có phải tao có vấn đề không?Tao thấy nàng đâu có “tuyệt” như chúng mày nói?
Nghe đến đó thằng bạn phì cười: -Đúng đấy, đầu mày có vấn đề đấy,ngoài chữ ra thì còn biết gì nữa. Thế là suốt dọc đường đi thằng bạn kể về nàng cho tôi nghe.Hoá ra nàng “tuyệt” là vì bố nàng làm “to” ở xã và ông còn hứa ai cưới con gái , ông sẽ cho một xuất đất ở mặt đường. Thật là may mắn cho hai người con rể trước đã được hưởng thụ ít nhiều từ ông bố vợ này.Thế nên nàng là ao ước, là tâm điểm của đám bạn trong xã.
Mấy buổi tối sau tôi cũng theo đám bạn đến nhà nàng chơi,mục đích cũng chỉ muốn hỏi tin tức về công việc ở xã từ bố nàng mà thôi .Chẳng hiểu vì sao sau mấy lần đó cả nàng và bố nàng rất quý tôi rồi họ cho người sang đánh tiếng với gia đình là nếu hai đứa thành đôi ông sẽ lo việc,lo nhà cửa đàng hoàng cho tôi.Nghe xong tôi tức tối vô cùng nghĩ rằng ông quá coi thường mình,hơn nữa tôi là một đấng nam nhi” đầu đội trời chân đạp đất” sao phải quỵ luỵ như thế,tôi phản đối ra mặt . Tối đó tôi đã gọi điện cho người yêu,kể lại câu chuyện buồn cười này,nghe xong cô ấy chỉ im lặng. Hôm sau cô ấy nhắn tin cho tôi nói rằng “nếu anh coi trọng sự nghiệp hơn thì em không có ý kiến gì,còn nếu anh coi trọng tình yêu thì xin anh đừng làm thế” . Đúng là người bạn tri kỉ ,lúc nào cô ấy cũng có hai con đường để tôi lựa chọn,cô ấy rất tôn trọng quyết định của tôi.
Bốn tháng rồi năm tháng tôi vẫn là kẻ thất nghiệp,tôi đã đi tìm việc khác để làm nhưng không có công việc nào phù hợp cả.Niềm đam mê cháy bỏng trong tôi dần bị dập tắt.Tôi lại trở về con số không”không niềm tin,không hy vọng”.Chán nản,thất vọng, trong tôi bắt đầu dao động và có sự so sánh nếu lấy nàng tôi sẽ có tất cả: nhà cửa,công việc còn tình yêu…Cứ thế mấy ngày tôi sống trong sự rằng co ghê gớm.Họ hàng của tôi biết chuyện, hết người này đến người kia đến tác hợp cho tôi và nàng,giờ ngay cả ba mẹ cũng lên tiếng và khuyên tôi ”trên đời này chẳng có thứ gì là toàn vẹn cả.Thôi thì tính cái việc trước mắt đã,sau khi thành vợ chồng hai con sẽ nảy sinh tình cảm thôi,giống như ba mẹ ngày trước …”
Cuối cùng tôi cũng mềm lòng trước những lời khuyên đó.Tôi tặc lưỡi cho qua và nghĩ rằng biết đâu lời nói của mẹ lại đúng.Hơn nữa bao nhiêu công sức tôi ăn học chẳng nhẽ đều đổ xuống sông xuống biển sao,niềm đam mê nghề nghiệp vẫn luôn âm ỉ trong tôi, nó là động lực để tôi cố gắng học tập tốt mà. Dẫu biết rằng từ đây tôi là kẻ chẳng ra gì-một là kẻ bạc tình-hai là kẻ dẫm đạp lên chính lí tưởng sống của mình. Thế là một đám cưới tưng bừng được tổ chức, đúng như lời hứa của ông bố vợ sau khi cưới xong tôi đã có việc làm ở một trạm y tế và có một ngôi nhà khang trang ở mặt đường, rất nhiều bạn bè đã phải ghen tị với tôi.
Nhân vật “tôi” trong chuyện chính là K-đứa bạn học cùng trường trước đây với tôi.Trong một lần ghé qua Hà Nội chơi nó đã kể cho tôi nghe.K là một đứa khá đẹp trai, sống có lí tưởng tràn đầy nhiệt huyết trong cuộc sống.Vì tò mò muốn biết câu chuyện diễn tiếp ra như thế nào tôi hỏi nó:  -Thế bây giờ mày và nàng sống có hạnh phúc không?
Nó ngồi im không có biểu hiện gì.
Tôi hỏi tiếp: -Thế còn người yêu của mày thì sao? -Tao đã phụ cô ấy,ngày tao cưới, cô ấy đã khóc rất nhiều,cô ấy bảo hy vọng tao sẽ không hối hận về sự lựa chọn này.
Nhìn bộ mặt buồn rầu của nó,tôi tếu vui: -Nghe chuyện của mày cứ như trong phim ấy,tao ngưỡng mộ mày lắm,là một sinh viên mới ra trường mà mày đã có tất cả: nhà cửa,công việc lại được cả vợ nữa chứ, đúng là một kỳ tích.
Nó cười buồn, đáp lại là một câu nói gọn lỏn”Thời thế mà” Tôi không hiểu về câu trả lời này lắm nhưng vì nó đang vội nên tôi không kịp hỏi. Thực sự khi nghe xong câu chuyện của nó tôi hơi buồn,không phải buồn cho Khánh mà buồn cho tương lai những sinh viên nghèo như chúng tôi.Và tôi chợt chạnh lòng, không biết quê tôi có tồn tại những chuyện như thế này không nhỉ?
(Theo các bạn “thời thế “ ở đây nghĩa là gì? Thời thế có liên quan gì đến cuộc đời của Khánh không? Nếu bạn là Khánh bạn có chọn theo con đường đi này không? Bạn thấy câu chuyện này nghe quen không?)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét